Tôi không hiểu kiếp trước tôi ăn ở kiểu gì mà kiếp này tôi gặp ông chồng vừa lười vừa cù nhây kinh khủng. Không thể nào có từ nào để nói đủ cái sự lười của anh ấy. Đi làm tôi không biết chồng mình thế nào chứ về nhà là anh nằm ườn ra sofa xem ti vi. Chân lấy giấy lau mũi, lau xong vứt ra giữa sàn, tay thì bốc bỏng ngô. Nói chung, anh chẳng bao giờ ngồi dậy cho tử tế mà luôn trong một trạng thái: nằm mọi lúc mọi nơi.
Mỗi lần thấy chồng tôi xả rác bừa bãi là tôi lại tức điên, hét: “Anh định biến cái nhà này thành bãi rác à?”, chồng tôi thấy vợ hét thì sợ lắm, lật đật ngồi dậy vơ vơ mấy cái. Tôi tưởng lão ta vơ rác đi vứt, nào ngờ mấy hôm sau dọn nhà mới biết lão ta lật sofa lên nhét rác vào phía dưới. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ mình đang sống cùng với một đứa trẻ con vì chồng tôi khi nào cũng để tôi la mắng. Mà tức một nỗi, lão ta chả bao giờ khó chịu hay cãi lại tôi, tôi nói gì cũng: “Dạ, anh biết rồi vợ, anh sẽ sửa”. Mỗi lần chồng tôi nói thế xong thì ba máu sáu cơn của tôi cũng xẹp hết.
Nói chung là vì chưa có con nên cuộc sống của vợ chồng tôi cũng nhẹ nhàng lắm, trừ những khi cãi nhau vì chuyện ông chồng của tôi bẩn thỉu, chây lười ra thì chúng tôi rất hợp nhau.
Chồng tôi rất lười và hâm, khi nào cũng thích nằm (Ảnh minh họa)
Xem thêm >> Bị cấm 'gần gũi' suốt hai năm trời chỉ vì làm vợ giận
Đùng một cái, tôi phát hiện mình bị u vú và phải đi mổ. Đợt đó, chồng tôi sợ tái mặt, cứ tưởng tôi bị u ác tính. Hôm tôi từ bệnh viện về, thấy nhà cửa sạch tinh tươm, chồng thì ngồi nhặt rau ngoài bếp. Nhìn gương mặt ủ rũ của chồng mà tôi thấy thương vô hạn. Cũng may là sau khi làm hết các xét nghiệm, tôi được thông báo là u lành. Vợ chồng không ai bảo ai, đều ôm nhau khóc.
Tôi chả hiểu có phải vì cái sự kiện tôi mổ u hay không mà chồng tôi thay đổi 180 độ. Ngay cả trong chuyện yêu đương thầm kín, chồng tôi cũng không còn lười như trước nữa. Tôi là người có nhu cầu thấp nên chả bao giờ phàn nàn ông chồng lười như anh, thế nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác.
Tôi vừa đi làm về, chồng đã bảo:
- Tắm rửa ăn cơm nhanh đi em, sắp đến giờ vàng rồi.
- Em có bao giờ xem phim đâu mà.
- Đâu, giờ vàng để tạo em bé ấy, phim ảnh thì nói làm gì.
Tôi nghe thế thì nguýt chồng một cái. Rõ dơ, chuyện vợ chồng mà cứ bô bô cho hàng xóm nghe. Trước đây tôi có khều mỏi tay thì anh vẫn nằm yên cơ mà.
Nhưng đó là chuyện của trước đây, giờ chồng tôi cứ như lực sĩ ấy. Ham hố mọi lúc mọi nơi. Tôi mổ xong thì sức khỏe yếu lắm, thấy chồng phấn khích thì cũng muốn nhập cuộc cho anh khỏi phải hụt hẫng.
Hôm đó, mẹ tôi lên chơi, tôi cho mẹ ngủ phòng bên cạnh. Tôi dặn trước với chồng: “Mẹ thính lắm đấy, anh tối nay phải nằm yên cho em”. Nào ngờ tối đến, chồng tôi đã đưa tay khều khều rồi bảo: “Thôi, chiều anh tí đi, anh buồn bã quá, mấy hôm nay anh đã không được yêu em rồi”. Tôi đành chậc lưỡi chiều chồng, nhưng được một lúc sau đã thấy mệt bèn đẩy chồng ra. Lúc đó, chồng tôi mới hốt hoảng bảo: ‘Vợ ơi, cho anh thêm 2 phút nữa đi, mới làm tí mà đã phải dừng lắm’.
‘Vợ ơi, cho anh thêm 2 phút nữa đi, mới làm tí mà đã phải dừng rồi bức bối lắm’. (Ảnh minh họa)
Tôi không chịu cứ vùng vẫy rồi đá chồng rơi xuống giường. Người gì mà lỳ lợm, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ấy. Đầu chồng tôi đập xuống cái tủ để cạnh, chiếc đèn bàn cũng bể luôn. Mẹ tôi nghe tiếng động thì chạy qua đập cửa rồi nói vọng vào: “Vợ anh yếu lắm, đừng hành hạ nó nhiều thế”.
Tôi thấy có lỗi lắm, đỡ chồng dậy rồi xem vết thương trên đầu anh. Tôi vừa băng bó vừa trách yêu chồng: “Đấy, tại anh cứ cố quá lại thành quá cố đấy”. Lúc đó, ông chồng vừa lười vừa hâm của tôi mới cầm tay tôi nhẹ nhàng bảo: ‘Vợ ơi, anh không ham hố chuyện đó nhiều, nhưng kể từ hôm em đi mổ, anh mới nhận ra rằng cuộc sống đầy bất trắc, anh muốn yêu em mỗi ngày, ôm em trong tay mỗi ngày, khi nào cũng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, 2 phút với anh cũng là nhiều vì sợ sau này sẽ không có cơ hội’.
‘Anh muốn yêu em mỗi ngày, ôm em trong tay mỗi ngày, khi nào cũng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, 2 phút với anh cũng là nhiều vì sợ sau này sẽ không có cơ hội’. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe những lời chồng nói mà nước mắt ứa ra. Thì ra chồng tôi luôn thế, luôn hâm hâm và tìm cách che giấu nội tâm của mình. Lúc đó đã 3 giờ sáng và lần đầu tiên sau chừng ấy năm, tôi không đẩy chồng ra nữa mà ôm chặt anh ngủ ngon lành.
Xem thêm >> Sau 5 tiếng vật vã với chiếc quần phản chủ, cuối cùng vợ tôi cũng đã giúp tôi lôi được thứ ấy ra ngoài