Vợ tôi với tôi khá hợp nhau, nhất là cái tính Hài hước. Được cái vợ tung chồng hứng rất ăn ý. Có lẽ vì vậy nên suốt 3 năm yêu nhau chúng tôi ít khi xảy ra khẩu chiến, bởi vừa mới nhìn mặt người kia là đã cười rụng răng rồi.
Cưới nhau được 2 năm, chúng tôi chỉ giận nhau đúng có 1 lần. Đó là lần tôi đi nhậu xong say bí tỉ, không thể về nhà được, điện thoại thì vứt đâu không biết, hôm sau lò dò về nhà, đã thấy cái va li to tổ bố để sẵn ngoài sân, vợ ngồi nhếch mép trong phòng khách, một chân kê lên ghế chẳng khác gì bà Nghị thời xưa.
Nhìn thấy tôi bước chân vô cửa, Vợ tôi đã mắng xơi xơi: “Nhà này không có cái thể loại chồng đi ngủ lang, ai ngủ lang ở ngoài thì dọn đi luôn nhé”. Tôi nhìn xung quanh một lúc lâu rồi bảo vợ:
- Lạ nhỉ, sao anh tìm mãi chả thấy nó ở đâu?
– Cái gì thế? Em để đồ của anh hết ngoài sân rồi còn tìm gì nữa.
Vợ chồng tôi khá hợp nhau cái khoản hài hước (Ảnh minh họa)
- Anh chả thấy cái dây khoai lang nào ngủ ở trong nhà mình cả. Thế mà em cứ bảo đi ngủ lang.
Nghe đến đó, vợ tôi phá lên cười. Thế là tôi lại được cớ ôm eo vợ để xin lỗi. Sau lần đó, tôi phải cạch hẳn cái thói nhậu nhẹt.
Cũng may là ngoài khoản hợp nhau về khiếu hài hước, vợ chồng tôi cũng rất hợp nhau về chuyện ấy. Chưa có con nên vợ chồng tôi hăng lắm, một tuần phải “chiến đấu” 4 đến 5 lần.
Hôm đó tôi ngồi rầu rĩ ở trên giường, cầm cái quần jeans đã bị hỏng phéc – mơ – tuya than vãn. Vợ tôi nhìn thấy thế thì thương lắm, bảo mai sẽ mua cho tôi quần mới.
Ngày hôm sau nàng mang về cho tôi một chiếc quần jeans mới toanh. Tôi lúc đó chả thiết tha gì quần mới nữa, bởi thấy vợ mới tắm rửa xong thơm phưng phức. Tôi lân la kéo nàng xuống giường thì nàng đẩy tôi ra, bắt phải thay quần mới xem có vừa không đã rồi mới cho “yêu”.
Chỉ vì nôn nóng nên tôi cởi quần đùi ném cái vèo xuống giường rồi xỏ ngay chiếc quần jeans mới mua vào. Tôi làm mọi thứ nhanh lắm, kể cả công đoạn kéo khóa. Nhưng không may cho tôi, do kéo quá nhanh nên khóa của quần jeans bị kẹt vào chiếc quần nhỏ cùng “cậu bé” của tôi. Tôi chỉ kịp la lên một tiếng đau đớn rồi lắp bắp gọi vợ: “Giúp anh với”.
Xem thêm >> Cứ đi làm về là tôi phải thực hiện 'nghĩa vụ' tắm cho vợ
Tôi chỉ kịp la lên một tiếng đau đớn rồi lắp bắp gọi vợ: “Giúp anh với”. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi tái mặt, tôi thì một chân nhảy lò cò trên giường, nàng bảo tôi đứng dựa vào tường rồi chạy đi tìm cái kéo. Tôi thấy vợ cầm cái kéo chạy đến thì mặt tái mét hỏi:
- Em lấy kéo làm gì thế?
-Thì cắt đi chứ làm gì nữa. Cắt đi thì có cái mới, anh không thích à?
- Không, cái của anh anh dùng, anh không thích có cái mới, mà nó có mọc được cái mới đâu, em xạo anh à?
- Giời ạ, em cắt cái quần chứ ai lại cắt cái đấy của anh mà anh sợ?
- À… ờ… Nhưng mà cái ấy đang bị kẹt vào khóa.
- Từ từ để em xem… Đấy, có đau không, em nhích lên một tí nhé.
- Không… Đau lắm…
Không may cho vợ chồng tôi, hôm ấy có ông anh họ ngủ nhờ qua đêm một hôm để sáng mai đi họp. Nghe tôi kêu lên thất thanh trong phòng ngủ thì đập cửa hỏi han. Tôi chắc là anh ấy cũng nghe đoạn hội thoại của vợ chồng tôi rồi suy đoán lung tung.
Sau 5 tiếng vật vã, vợ tôi cũng đã lôi dược cái thứ ấy ra ngoài (Ảnh minh họa)
Cứ thế, vợ chồng tôi vật vã đến 5 tiếng đồng hồ, có khi tôi đau quá bèn nằm vật xuống giường. Cũng may là sau 5 tiếng hì hục, chẳng biết là do mồ hôi vã ra hay sao mà cái ấy của tôi nó cũng chịu “rời xa” cái khóa quần. Vợ tôi mừng quà hét lên: “Ôi ra rồi, ra rồi anh ơi. Anh có đau lắm không? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?”
Tôi nhìn lại vật báu của mình, may mà chỉ bị xây xát nhẹ. Có lẽ do tôi bị tự kỷ ám thị nên mới sợ hãi thế, làm vợ tôi cũng toát mồ hôi hột theo. Ngày hôm sau, vợ chồng tôi chẳng dám nhìn mặt ông anh họ vì ngại.
Sau lần đấy, lần nào tôi mặc quần vợ tôi cũng đứng phía sau nhắc nhở. Mà cũng sau lần đấy, tôi không dám vội vàng làm bất kỳ điều gì nữa, sợ xảy ra biến thì khổ.
Xem thêm >> Đêm tân hôn cười rụng rốn của “máy bay” mét rưỡi và “phi công” mét chín