Làm cha mẹ ai cũng muốn con mình lớn lên được khỏe mạnh, chăm ngoan và học hành đến nơi đến trốn. Nhưng đối với gia đình chị Đào Thị Minh thì điều đó lại là nỗi đau cũng như sự bất hạnh lớn nhất của cuộc đời chị và mỗi lần nhắc đến chỉ chỉ có thể chấm những giọt nước mặt nghẹn ngào.
Sinh ra trong gia đình nghèo có 3 người con, đến tuổi lấy chồng chị theo chồng lấy anh Nguyễn Văn Thông, hạnh phúc tưởng chừng như đã đến với chị khi chị mang người con, thì 3 người lần lượt đều mắc bệnh bại não. Người con cả bị bại liệt nằm liệt giường.
Những ngày tháng trôi qua đối với chị là những ngày thương con, thương thân. Gia cảnh nghèo khó ban ngày chi phải đi làm kiếm tiền nuôi đàn con. Chồng chị cũng vất vả đi làm ăn xa đểm kiếm từng đồng cho vợ và chữa bệnh cho con.
Nhưng dường như số phận như trêu đùa chị khi chồng cũng phát bệnh thần kinh. Giờ gánh nặng bệnh tật đang đổ lên đôi vai người phụ nữ, đến tối về chị cho lũ trẻ ăn nếu chị không khóa chúng trong chuồng chúng sẽ bỏ ra ngoài phá phách. Điều chị lo lắng nhất là nếu một ngày chị chết ai sẽ chăm sóc những đứa con của chị.